Thái Bình Dương là đại dương lớn và sâu nhất thế giới, đồng thời cũng lâu đời nhất, chứa các mẫu đá có niên đại khoảng 200 triệu năm.
Thái Bình Dương là đại dương lớn và sâu nhất thế giới, đồng thời cũng lâu đời nhất, chứa các mẫu đá có niên đại khoảng 200 triệu năm.
Sultan Kosen (sinh năm 1982) là người Thổ Nhĩ Kỳ được tổ chức Kỷ lục thế giới Guinness xác nhận là người cao nhất thế giới hiện nay với chiều cao 251cm. Sở dĩ Kosen có sự phát triển chiều cao quá mức như vậy là do anh mang một khối u làm ảnh hưởng đến tuyến yên. Với tầm vóc to lớn, Kosen phải sử dụng 2 nạng để di chuyển dễ dàng hơn.
Cùng với Sultan Kosen, tháng 10/2021, Rumeysa Gelgi (sinh năm 1997) cũng là người Thổ Nhĩ Kỳ, được Guinness công nhận là người nữ cao nhất thế giới với 215cm.
Afshin Esmaeil Ghaderzadeh (sinh năm 2002) ở Iran được tổ chức Kỷ lục thế giới Guinness công nhận là người đàn ông bé nhất thế giới khi cao 65,24 cm. Trước đó, người giữ kỷ lục này là Edward “Nino” Hernandez (36 tuổi, Colombia), cao hơn Afshin gần 7cm.
Chàng trai 20 tuổi sinh ra với trọng lượng cơ thể chỉ 700g. Hiện giờ, cân nặng của anh lên 6,5kg. Do khiếm khuyết về thể chất, anh phải ngưng việc học nhưng trí tuệ vẫn phát triển bình thường. Afshin có thể sử dụng thành thạo điện thoại thông minh.
Trước hết nói về người già, người bệnh tật tại Việt Nam chẳng có gì ưu đãi và cũng chẳng có một chút gì về quỹ phúc lợi vì ngay trong cuộc sống hằng ngày, mọi sinh hoạt từ ăn mặc, khám bệnh, điều trị thuốc men, săn sóc sức khỏe mọi chi phí đều tự mình con cháu mình lo liệu lấy. Điều này ai trong chúng ta cũng hiểu quá rỏ nên xin miễn kể dài dòng.
Ở đây tôi xin nói nhiều về sự “ưu đãi” người già, người bệnh tật tại đất nước Hoa Kỳ. Sự ưu đãi không chỉ dành cho người Mỹ bản xứ mà còn áp dụng chung cho tất cả mọi sắc dân khác đang định cư hợp pháp, trong số đó có người Việt chúng ta. Để được gọi là “người già” và người “bệnh tật” Tôi xin trình bày vài nét đại cương: - Người già: Đúng 65 tuổi trở lên. - Người bệnh tật: Người chưa tới 65 tuổi, nhưng bị bệnh nan y và được Bác sĩ chuyên môn hay được Hội đồng y-khoa xác nhận trên giấy tờ (hồ sơ bệnh lý).
Người già và người bệnh tại Mỹ, nếu xét thấy không còn đủ sức khỏe đi làm thì cứ việc làm đơn xin hưởng tiền trợ cấp xã hội (SSI). Đơn gởi lên sở xã hội địa phương nơi đang cư trú. Người bệnh gởi kèm theo hồ sơ bệnh lý (nếu không rành thì nhờ một luật sư lo giúp).
Chữ SSI (Supplemental security Income) là cụm từ dành để chỉ chung cho người già và người bệnh, không phải như một số người hiểu lầm người nào hưởng tiền SSI là người bệnh. Người già, người bệnh không đi làm (không đóng thuế) mà hưởng tiền trợ cấp xã hội thì đều gọi là tiền SSI. Tiền này chỉ được hưởng khi còn đang ở Mỹ, khác với người có đi làm (có đóng thuế) đến khi già về hưu thì tùy theo mức lương nhiều hay ít, nếu lương hưu nhiều hơn tiền già thì hưởng theo mức lương hưu, còn ít hơn thì sẽ cộng thêm tiền già vì tiền đó là tiền SSA (Social Security Adminitron) người hưởng tiền này thì dù ở Mỹ hay bất cứ đi đến nước nào cư trú thì số tiền (SSA) này sẽ được chuyển thẳng về cho người thụ hưởng ở nơi đó.
A/ Về trợ cấp xã hội: Tiền SSI dành cho người già, người bệnh đều bằng nhau, luật liên bang dành tiền xã hội cho khắp các tiểu bang đều bằng nhau, nhưng còn tùy theo mỗi tiểu bang, nếu có tiền thăng dư thì sẽ phụ cấp thêm. Riêng tại tiểu bang California cho hưởng trợ cấp xã hội tương đối cao nhất.
Hiện nay người già, người bệnh ở Cali được trợ cấp $712 dành cho một người và $632,50 nếu hai vợ chồng cùng hưởng SSI và cùng ở một địa chỉ. Người già hay người bệnh tật còn tùy mức độ già yếu hay độ tàn phế, nếu cần người săn sóc (take care) thì lại làm đơn xin và người take care hằng tháng sẽ được hưởng thêm một số tiền nữa khoảng $300 hay $400.
B/ Về nhà Housing: Đối với người già hay người bệnh, nếu không thích ở chung với gia đình con cháu thì lại xin và được cấp nhà (housing). Đây là hình thức giúp đỡ của chính phủ muốn trợ cấp để phụ trả thêm cho hơn 1/2 số tiền thuê nhà hằng tháng.
C/ Về thẻ y tế miễn phí. Có 2 loại thẻ: - Người già: Được cấp thẻ Medicare (gồm 2 bậc A_B) thẻ này có giá trị sử dụng trong khắp các tiểu bang. - Người bệnh: Dù chưa đến 65 tuổi, được cấp thẻ Medical. Thẻ medical chỉ sử dụng trong tiểu bang Cali. Thẻ Y Tế miễn phí Medical hay Medicare về hình thức sử dụng tuy có khác nhau, nhưng tựu chung 2 loại thẻ này đều có giá trị: - Đi khám Bác Sĩ không tốn tiền - Đi mua thuốc theo toa Bác sĩ không tốn tiền (trừ 1 số thuốc Medical không đài thọ) - Nằm điều trị tại bệnh viện: Không tốn tiền (kể cả ăn uống) Ngoài ra người già, người bệnh ở Mỹ còn được hưởng thêm nhiều quyền lợi phụ khác, như những người lớn tuổi kể từ 60 tuổi trở lên có thể đến cơ quan Commodity Supplemental food Program For Seniors của địa phương ghi tên và cứ hằng tháng nhận lãnh phần quà thực phẩm 1, 2 thùng còn nguyên (gồm đồ hộp, nước giải khát, sữa hộp, sữa bột, phomát, noode soup...)
Người già, người bệnh còn được hưởng giảm giá mỗi khi đi mua sắm (tùy theo mỗi tiệm và tùy theo đến thời kỳ thuận tiện) người già và người bệnh đi đến đâu cũng được tiếp đón ưu tiên khi xếp hàng, lên xe, ngồi trong xe bus, người bệnh đi xe lăn còn dành cho lối đi riêng và nếu có thẻ Handicap khi đậu xe còn có parking dành riêng cho người có thẻ handicap.
Những người già, người bệnh còn được ưu đãi khi đi học. Hằng năm vào dịp ra trường, không thiếu gì những vị cao niên và tàn tật đi xe lăn lên nhận bằng đại học. Có lần người viết bài này đến đón con học tại trường đại học O.C.C khi tan lớp, đứng nhìn không phân biệt được giáo sư và học sinh vì học trò có khi còn nhiều tuổi hơn thầy giáo.
Người già và người bệnh ở cái xứ sở này được ưu đãi đầy đủ như vậy, thế mà còn có người than vãn, kêu ca không thích và cứ đòi về VN ở. Tiện đây tôi xin trình bày một câu chuyện có thật 100%: Tôi có một người bạn (sĩ quan HO) năm nay 68 tuổi, đã được hưởng đầy đủ quyền lợi dành cho người già từ 3 năm nay. Mỗi lần gặp tôi, người bạn này đều than van, chê trách cuộc sống ở Mỹ khổ quá, chán quá, buồn quá và cứ đòi về VN ở.
Cách đây 3 tháng vào dịp trước Tết ta, người bạn này đến chào và cho tôi biết lần này ông sẽ về VN ở luôn. Thấy vậy tôi chỉ còn biết khuyên nhủ anh bạn này nên cân nhắc kỹ để rồi có quyết định sáng suốt, vì tuổi già sống nốt quãng đời còn lại làm sao để khỏi làm phiền hà, khổ sở con cháu. Tôi cũng giảng giải cho anh bạn biết ở Mỹ người già như anh cũng đã được hưởng đầy đủ quyền lợi giống như người Mỹ bản xứ, nào tiền trợ cấp SSI, nào phiếu Y Tế miễn phí, nào nhà Housing, rồi hằng tháng còn được lãnh 1,2 thùng quà thực phẩm (Free) ăn không hết, thế mà anh cứ đòi về VN ở thì làm gì có được những quyền lợi phúc lợi xã hội như thế, nhất là ở chế độ Cộng Sản bây giờ, chẳng lẽ anh về VN ở rồi lại bắt con cháu đóng góp gửi tiền về nuôi anh mãi, chưa kể những lúc bệnh tật ngặt nghèo hoặc khi nằm xuống lại bắt con cháu mua vé máy bay (cắt cổ) gấp về thăm hay phục tang, đứa về được thì bỏ cả việc tốn kém đứa ở lại thì ân hận, thật là cả một chuỗi phiền toái.
Thế rồi quay đi quẩn lại, mới tháng trước đây tôi lại thấy người bạn bò lại sang đây. Gặp lại nhau kỳ này, người bạn tôi hết than vãn và cám ơn tôi vì nhờ tôi giải thích nên khi về ở VN mới có 1 tháng là anh suy nghĩ và nay thì hết còn có ý định về VN ở nữa. Anh bạn tôi còn kể cho tôi biết về chơi thì không ai nói, nhưng mà về ở lại luôn thì bà con họ nhìn mình với cặp mắt khác. Họ nói bao nhiêu người VN còn đang muốn tìm đường đi Mỹ, trong khi đó người đang ở Mỹ thì lại đòi về VN ở.
Anh bạn tôi còn cho biết thêm mới thử hỏi việc nhập hộ khẩu mà công an cộng sản đã ra giá đòi một số tiền đô la lớn, cứ tình trạng này thì về sau có ở lại tụi nó cũng tìm cách móc túi hết vì biết rõ mình là Việt kiều hồi hương. Cũng may cho bạn tôi đi về VN có 1 tháng nên về lại Mỹ, tiền trợ cấp nhà housing chưa bị cúp. Đây là câu chuyện có thật, tôi muốn viết ra đây để đồng hương chúng ta cùng suy nghĩ và hành động.
Cuối bài xin kết luận: Được hưởng như vậy là quý lắm rồi, xin cứ nhìn lại những người già, người bệnh tật còn ở bên VN thì mới thấy được ở Mỹ là một điều may mắn. Xin cám ơn đất nước Hoa Kỳ, đất nước có tự do, dân chủ, đất nước đã dành sự ưu đãi người già, người bệnh cho chúng tôi.
Thực ra, thuở thiếu thời Vidal Sassoon chẳng muốn làm anh thợ cắt tóc chút nào. Thế nhưng mấy chục năm sau ông đã được tôn vinh là người thợ cắt tóc tài ba nhất thế giới.
Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh, Vidal Sassoon đã sớm nhận biết nguồn lợi rất lớn từ tài năng cắt tóc của mình.
Ông chính là người làm đẹp cho rất nhiều phụ nữ thông qua mái tóc của họ.
Với những kiểu tóc ngắn đơn giản, thanh thoát, Vidal Sassoon còn được gọi là người đã làm cả một cuộc cách mạng vĩ đại trong lĩnh vực thời trang tóc. Và không chỉ là một người cắt tóc nổi tiếng, Vidal Sassoon còn là một ông chủ giàu có bắt nguồn từ chính đôi bàn tay cắt tóc khéo léo của mình.
Vidal Sassoon vừa là một doanh nhân lại vừa được coi một nghệ sĩ vĩ đại trong lĩnh vực thời trang tóc như các nghệ sĩ ở bất kỳ lĩnh vực nào khác. Sự nghiệp kinh doanh thành công của Vidal Sassoon được coi là ngoạn mục và mẫu mực, đáng được đưa ra trong các sách dạy về lập nghiệp và kinh doanh. Từ một chàng trai rất nghèo, Vidal Sassoon đã trở thành một đại triệu phú.
Bản thân Vidal Sassoon đã là chủ trực tiếp của hàng chục tiệm cắt tóc có mặt rất nhiều nơi trên đất châu Âu cũng như Mỹ, Canada, Úc. Ngoài ra, trên thế giới còn hàng trăm tiệm cắt tóc khác mang tên Vidal Sassoon trên cơ sở hợp đồng kinh doanh franchising.
Ngày nay, cứ nói đến tên Sassoon, hay nghe ai nói đi đến Sassoon là biết ngay đến tiệm cắt tóc. Vidal Sassoon đã lập ra trung tâm đào tạo thợ cắt tóc nổi tiếng mang tên ông đặt tại London. Ước tính đã có tới gần 200.000 người đã được đào tạo nghề cắt tóc tại “lò” đào tạo nổi tiếng có một không hai trên thế giới này.
Không chỉ là một nghệ sĩ cắt tóc tài ba nhất thế giới, Vidal Sassoon còn là một bậc kỳ tài trong kinh doanh thương hiệu. Cái tên Vidal Sassoon của ông giờ đây rất đắt giá. Vidal Sassoon chính là thương hiệu nổi tiếng của các sản phẩm khác nhau. Dễ thấy nhất là các loại nước gội đầu và mỹ phẩm Vidal Sassoon trong các tiệm cắt tóc.
Vào bất cứ một cửa hàng đồ điện gia dụng lớn nào người ta cũng dễ thấy các sản phẩm thiết bị máy móc điện tử phục vụ cho chăm sóc, làm đẹp như máy sấy tóc, máy cạo râu, máy mát xa,...cũng mang thương hiệu Vidal Sassoon.
Không biết nghề gì, phải làm nghề cắt tóc
Ông là công dân nước Anh nhưng lại có nguồn gốc Do Thái. Dòng họ Sassoon từ hơn 400 năm trước đã từng phiêu bạt sinh sống khắp mọi nơi, từ Trung Đông, châu Âu, rồi cả Ấn Độ và Trung Quốc. Các thế hệ về sau của dòng họ này phần lớn sống định cự tại Anh hoặc Mỹ.
Vidal Sassoon sinh ngày 17 tháng giêng năm 1928 tại London. Ông sinh ra trong một gia đình rất nghèo tại một phố lao động ở khu East End, London. Không có điều kiện học hành, Vidal Sassoon đã phải bỏ học rất sớm, năm ông mới 14 tuổi. Từ khi đó, Vidal Sassoon phải tự thân kiếm sống. Vidal Sassoon sẵn sàng làm mọi nghề để kiếm sống. Và lúc bấy giờ ông cũng chẳng hề có mong muốn làm nghề cắt tóc và càng không bao giờ nghĩ rằng mình có năng khiếu với nghề đó.
Chưa học được nghề gì, Vidal Sassoon chấp nhận vào làm phụ việc gội đầu cho một tiệm cắt tóc tại trung tâm thương mại Mayfair nổi tiếng.
Là con nhà nghèo, từ nhỏ cho đến lúc này, đây là lần đầu tiên ông đặt chân vào một tiệm cắt tóc sang trọng như vậy. Vidal Sassoon làm quen với thế giới của thời trang tóc từ ngày đó. Và bản thân ông khi ấy không dám nghĩ rằng mình có khiếu cầm kéo cắt tóc. Chỉ là người phụ việc thôi nhưng Vidal Sassoon rất tinh ý và chịu khó quan sát, nhận xét. Ông cũng dần dần được học cách cầm kéo cắt tóc.
Cứ ngày qua ngày với công việc tại tiệm cắt tóc, Vidal Sassoon đã say mê với thời trang tóc từ lúc nào không hay. Trải qua những ngày Vidal Sassoon tập cầm kéo cắt tóc một cách say mê. Sau đó, ông được chủ tin cậy cho làm thợ cắt tóc chính. Sự khéo léo và đam mê đã khiến tay kéo của Vidal Sassoon ngày càng điêu luyện hơn.
Năm 1950, Vidal Sassoon tham gia một cuộc thi cắt tóc được tổ chức tại thành London. Và bất ngờ đã xảy ra khi Vidal Sassoon, người tham gia ít tuổi nhất, lại đoạt giải nhất, vượt trên nhiều tay kéo kỳ cựu khác. Năm đó, ông mới vừa tròn 22 tuổi.
Thành công sớm được ghi nhận trên đã khiến Vidal Sassoon ngày càng tự tin vào bàn tay cầm kéo của mình. Với Vidal Sassoon, kể từ khi đó, cắt tóc đã chính thức trở thành sự nghiệp lâu dài của ông. Và Vidal Sassoon, đã không bao giờ phải hối hận về quyết định trên.
Cùng với thời gian, nỗi khao khát có ngày sẽ mở được một tiệm cắt tóc riêng ngày càng mãnh liệt trong ông. Ông muốn có điều kiện để thể hiện những kiểu tóc mà ông ấp ủ từ những ý tưởng chợt lóe lên mỗi ngày.
Năm 1954, Vidal Sassoon quyết định mở một tiệm cắt tóc riêng cho mình mang tên Salon Vidal Sassoon. Mở tiệm cắt tóc không cần quá nhiều vốn đầu tư, nhưng với anh thợ nhà nghèo như Vidal Sassoon lại là cả một vấn đề. Ông đã phải dùng tất cả mọi khoản tiết kiệm để đầu tư các thiết bị, vật dụng cần thiết cho tiệm cắt tóc của mình.
Tuy nhiên, điều đáng nói ở đây là Vidal Sassoon đã có một quyết định rất dũng cảm nhưng lại vô cùng đúng đắn khi thuê địa điểm mở tiệm. Ông đã chọn một cửa hàng ngay giữa phố Bond Street nổi tiếng để làm Salon cắt tóc. Tiền thuê cửa hàng ở đây rất đắt, không có nhà tài trợ mà tại sao Vidal Sassoon lại dám liều mạng?
Rất nhiều người đã hỏi hoặc nêu vấn đề như vậy. Trước khi mở tiệm cắt tóc riêng, nhất là từ khi đạt giải thưởng dành cho tay kéo vàng, Vidal Sassoon đã có một số khách hàng ruột là giới thượng lưu, nghệ sĩ nổi tiếng. Ông đã nghĩ rất đúng rằng để tiếp tục phục vụ những khách hàng sang trọng, quí phái đó thì không thể mở một tiệm làm đầu ở một khu phố lao động, bình dân được. Những quí bà, quí cô là khách hàng khó tính chắc chẳng chịu đến đó. Và Vidal Sassoon đã rất thành công với salon cắt tóc của mình. Tiền thuê cửa hàng tuy cao nhưng doanh thu đem về còn lớn hơn thế nhiều.
Hàng triệu phụ nữ châu Âu và ở Bắc Mỹ vào đầu những năm 60 của thập kỷ 20 đã phải cám ơn sự cách tân táo bạo của Vidal Sassoon. Rất nhiều phụ nữ cảm thấy chán với kiểu tóc uốn đã ngự trị quá lâu. Thời gian làm tóc thì rất lâu và điều làm nhiều người khó chịu nhất là càng ngày càng có nhiều chất hoá học đã được sử dụng trên đầu tóc của họ.
Đúng lúc đó, vào năm 1963, nhà nghệ sĩ cắt tóc Vidal Sassoon đã tung ra kiểu tóc mang tên “Bob”. Đó là kiểu cắt tóc được tỉa ngắn đến bằng cằm. Trông rất nhẹ nhõm và thanh thoát. Vidal Sassoon lần đầu tiên cắt tóc kiểu đầu này cho một người bạn là cô Mary Quant, một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.
Mary Quant được coi là người đã phát minh ra chiếc váy ngắn Minijup nổi tiếng. Và kiểu tóc ngắn do Vidal Sassoon thực hiện đã hợp với kiểu váy ngắn đó một cách tuyệt vời, không thể nào chê được.
Và điều thú vị là Vidal Sassoon đã chứng minh một cách thuyết phục rằng không cần các công cụ kỹ thuật hiện đại, không cần vô số hoá chất người ta vẫn có được những mái tóc rất đẹp và hợp thời trang. Vidal Sassoon chỉ sử dụng một công cụ duy nhất là chiếc kéo, không sử dụng các chất hoá học để ép tóc, uốn, duỗi.
Thậm chí, những ai nhìn bàn tay điệu nghệ của Vidal Sassoon cắt tóc cũng phải trầm trồ thán phục vì ông còn không dùng cả lược. Một tay cầm kéo còn hai ngón tay kia để kẹp tóc mà cắt. Kể từ đó, trong giới cắt tóc và thời trang tóc người ta gọi đó là kỹ thuật cắt tóc kiểu Anh. Kiểu tóc rất đơn giản nhưng được bàn tay khéo léo của Vidal Sassoon cắt một cách tỉ mỉ, chăm chuốt với tất cả sự đam mê khiến mọi quí bà, quí cô đều vô cùng hài lòng.
Chẳng mấy chốc, kiểu tóc ngắn đã trở thành thời trang tóc chủ đạo của đa số phụ nữ từ trung niên trở xuống. Tiếp theo, Vidal Sassoon còn thiết kế nhiều kiểu tóc ngắn rất nổi tiếng khác như kiểu chữ V, kiểu Five-Point, kiểu Courégé và nhiều kiểu khác nữa.
Xây dựng hệ thống dịch vụ cắt tóc Sassoon
Được tôn vinh và ngưỡng mộ, Vidal Sassoon rất tự tin vào khả năng của mình. Đồng thời ông cũng rất khao khát muốn cho phụ nữ khắp nơi đều có thể có được mái tóc cắt đẹp như ý muốn. Còn từ góc độ kinh doanh thì Vidal Sassoon cũng thấy quá rõ thị trường quá lớn mà chỉ một tiệm cắt tóc ở London thì không bao giờ đáp ứng nổi, kể cả nhu cầu của một khu phố nhỏ.
Vidal Sassoon không chỉ là nghệ sĩ cắt tóc thuần tuý. Những ý tưởng kinh doanh ngày càng xuất hiện nhiều hơn trong đầu ông. Rồi dần dần, đến một ngày, Vidal Sassoon đã có ý tưởng và tham vọng xây dựng một hệ thống dịch vụ cắt tóc mang tên Vidal Sassoon.
Để làm điều đó trước tiên phải có những thợ cắt tóc lành nghề, thành thạo với kỹ thuật cắt tóc kiểu Anh mà Vidal Sassoon được tôn vinh là ông tổ đầu tiên. Từ đó Vidal Sassoon nhận dạy nghề cho thợ cắt tóc trẻ. Rất nhiều người xin làm đồ đệ của ông vua cắt tóc Vidal Sassoon. Năm 1966, Vidal Sassoon xây dựng một trung tâm đào tạo những người thợ cắt tóc theo đúng kiểu của Vidal Sassoon. Nhiều tiệm cắt tóc mang tên Vidal Sassoon cứ lần lượt mọc ra ở khắp nơi.
Vidal Sassoon đã vô cùng tự hào và mãn nguyện khi ông không chỉ là người tiên phong cho một cuộc cách mạng về thời trang tóc và ông còn xuất khẩu nghề độc đáo này sang nhiều nước. Nhiều nước châu Âu và đặc biệt là Mỹ đã tiếp nhận các Salon Vidal Sassoon một cách nồng nhiệt. Vidal Sassoon đã phải sang tận Los Angeles để mở một trường dạy nghề giống ở London thì mới đáp ứng được phần nào nhu cầu.
Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh, Vidal Sassoon đã sớm nhận biết nguồn lợi rất lớn từ tài năng cắt tóc của mình. Ông đăng ký bản quyền cái tên Vidal Sassoon. Hàng loạt tiệm cắt tóc được ra đời theo kiểu nhượng quyền kinh doanh franchising. Bản thân tên của Vidal Sassoon trở thành một thương hiệu có giá hàng chục triệu USD.
Để khai thác thương hiệu này, Vidal Sassoon đã đầu tư cả một dây chuyền sản xuất lớn chuyên về các sản phẩm dầu gội đầu, xà phòng tắm, kem và các đồ dùng thông dụng khác như máy sấy tóc, máy cạo râu...